Friday, October 26, 2018

Ethiopia, Eritrea, Somalia và các quốc gia vùng Vịnh

World Politics Review đã công bố vào ngày 24 tháng 10 năm 2018 một cuộc phỏng vấn với Awet Weldemichael, Đại học Queens ở Canada, có tiêu đề "What Does the Thaw Between Ethiopia and Eritrea Mean for Somalia?"



Tổng thống Eritrea Isaias Afwerki, bên trái thứ hai, và Thủ tướng Ethiopia Abiy Ahmed ở Addis Ababa, Ethiopia, ngày 15/7/2018 (ảnh AP của Mulugeta Ayene)


Tác giả đánh giá sự bình thường hóa quan hệ gần đây giữa Ethiopia và Eritrea và tác động của nó đối với tình hình ở Somalia. Ông nhấn mạnh rằng vai trò của các quốc gia vùng Vịnh và Thổ Nhĩ Kỳ trong vùng Sừng Châu Phi đang làm phức tạp khả năng của Somalia để giải quyết các vấn đề chính trị nội bộ của nó.

Read here

Trung Quốc và Ấn Độ cạnh tranh ảnh hưởng ở các quốc gia phía tây Ấn Độ Dương của châu Phi

The Institute for Security Studies ngày 22 tháng 10 năm 2018 đã đăng một bình luận có tựa đề "The Proxy Battle for Africa's Indian Ocean States" của Ronak Gopaldas.

Tác giả thảo luận về những nỗ lực của Trung Quốc và Ấn Độ để cạnh tranh ảnh hưởng ở ba quốc gia tây Ấn Độ Dương. Hai trong số đó là Seychelles và Mauritius - được coi là một phần của châu Phi; và còn lại là Maldives, một quốc gia ở Nam Á.

Read here

Vai trò ngày càng tăng của Trung Quốc trong an ninh châu Phi

The International Crisis Group đã công bố vào ngày 24 tháng 10 năm 2018 một phân tích có tiêu đề "China Expands Its Peace and Security Footprint in Africa"" của Michael Kovrig.

Tác giả đưa ra quan điểm rằng vai trò ngày càng tăng của Trung Quốc trong an ninh châu Phi để hỗ trợ cho nền kinh tế và các lợi ích thương mại, giúp chuyên nghiệp hóa quân đội Trung Quốc và bảo vệ dân chúng ở đó và  tham vọng trở thành một cường quốc lớn với ảnh hưởng toàn cầu.

Read here

USIDFC (Hoa Kỳ), Châu Phi và Trung Quốc

The Center for Strategic and International Studies (CSIS)  công bố vào ngày 12 tháng 10 năm 2018 một cuộc thảo luận hữu ích về Tập đoàn Tài chính Phát triển Quốc tế Hoa Kỳ (USIDFC) có tiêu đề "The BUILD Act Has Passed: What's Next?" bởi Daniel F. Runde và Romina Bandura.

Trong khi nó thường được thừa nhận rằng USIDFC là một phản ứng để tăng tài chính đối với Trung Quốc với các dự án trên toàn cầu, một số tài khoản cho thấy cơ quan mới này có thể phù hợp với những gì Trung Quốc đang cung cấp. Nghiên cứu của CSIS cho thấy rõ ràng rằng USIDFC là một công cụ mới quan trọng đối với Hoa Kỳ nhưng không tương đương với những gì Trung Quốc đang làm và tiếp tục làm. USIDFC sáp nhập Tổng công ty Đầu tư tư nhân nước ngoài (OPIC) và một số phần của USAID. Nó tăng mức chi tiêu của OPIC cũ từ 29 tỷ USD lên  60 tỷ USD cho USIDFC, có thể cho vay hoặc bảo lãnh vay vốn, mua cổ phần hoặc lợi ích tài chính trong các thực thể với tư cách là một nhà đầu tư thiểu số, cung cấp bảo hiểm hoặc tái bảo hiểm cho các tổ chức tư nhân.

Giống như OPIC, USIDFC có phạm vi toàn cầu. Từ năm 2000 đến năm 2014, chỉ có 18% tổng số cam kết của OPIC đã đi đến vùng cận Sahara châu Phi theo một nghiên cứu của Trung tâm Phát triển Toàn cầu. Trong năm 2017, 27% danh mục đầu tư của OPIC được dành cho khu vực cận Sahara châu Phi. Tính đến đầu năm 2018, chỉ hơn 7 tỷ USD danh mục đầu tư tích lũy của OPIC được hỗ trợ ở vùng cận Sahara châu Phi. Sự đóng góp này vào sự phát triển của châu Phi là rất quan trọng và được dự định tăng với tài trợ rộng rãi hơn, nhưng nó có một chặng đường dài để phía trước khi nó cạnh tranh với nguồn tài trợ của Trung Quốc. Trung Quốc đã công bố gói tài chính trị giá 60 tỷ USD cho tất cả châu Phi trong năm 2015 và một gói 60 tỷ USD trong 3 năm vào năm 2018. Trong khi nguồn tài trợ của Trung Quốc và USIDFC không hoàn toàn so sánh được, sự khác biệt về số lượng là khá lớn. Một cách mà Hoa Kỳ có thể giúp giải quyết khoảng cách này là làm sống lại và tăng nguồn tài trợ cho Ngân hàng Xuất nhập khẩu Hoa Kỳ.

Read here

Sunday, October 21, 2018

Hợp tác nông nghiệp Trung Quốc và Anh tại Uganda

Sáng kiến Nghiên cứu Trung Quốc-Châu Phi (CARI) tại Trường nghiên cứu quốc tế Johns Hopkins  công bố vào tháng 10 năm 2018, một bài báo có tựa đề "China-Britain-Uganda: Trilateral Development Cooperation in Agriculture" của  Hang Zhou. 

Báo cáo nêu chi tiết các thách thức phối hợp trong một dự án thí điểm do Trung Quốc và Vương quốc Anh khởi xướng trong ngành sắn của Uganda. Bài báo minh họa cách thức cho các nhà tài trợ như Trung Quốc, chủ yếu phục vụ như một nhà cung cấp hỗ trợ kỹ thuật, không nhất thiết dẫn đến một mối quan hệ hợp tác phát triển với một nhà tài trợ truyền thống như Anh và người nhận Uganda.

Dowload  here

Thế giới theo Trung Quốc

Diplomat xuất bản vào ngày 3 tháng 10 năm 2018, một phân tích có tựa đề "The World According to China" của Bradley A. Thayer, Đại học Texas ở San Antonio và John M. Friend, Đại học Hawaii.

Các tác giả kết luận rằng Trung Quốc đang cung cấp các giá trị độc đoán hấp dẫn cho các chính phủ nắm quyền lực bị đe dọa bởi các nguyên tắc của Hoa Kỳ như luật pháp, tự do ngôn luận, dân chủ, minh bạch và trách nhiệm giải trình trong chính phủ. Đến năm 2049, kỷ niệm 100 năm thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, họ dự đoán Bắc Kinh sẽ mong đợi các nước khác chấp nhận khái niệm mới về trật tự toàn cầu của Trung Quốc.

Read here

FOCAC với Vành đai và Con đường


The East Asia Forum công bố vào ngày 18 tháng 10 năm 2018 một bình luận của GS D.Shinn có tựa đề "Forum on China-Africa Cooperation Meets the Belt and Road".

GS đã so sánh gói tài chính trị giá 60 tỷ đô la của Trung Quốc cho châu Phi đã hứa tại Diễn đàn Hợp tác Trung Quốc-Phi Châu (FOCAC) ở Johannesburg (2015) với gói 60 tỷ đô la được hứa hẹn tại FOCAC vào tháng 9 năm 2018 tại Bắc Kinh. GS cũng xem xét vấn đề nợ  của Châu Phi và cách FOCAC 2018 tác động đến Sáng kiến Vành đai và Đường bộ của Trung Quốc.

Read here

Tập Cận Bình ở Châu Phi: 10 bài học từ Trung Quốc có thể biến đổi Châu Phi

NewAfrica ngày 23/07/2018 đã đăng một bài báo với tên "Xi Jinping in Africa: 10 Lessons from China that can transform Africa" của Manyika Kangai 

Sự chuyển đổi của Trung Quốc từ một quốc gia nghèo đang phát triển thành một người khổng lồ kinh tế hiện nay, cung cấp những bài học tuyệt vời cho châu Phi. Manyika Kangai đã nghiên cứu và làm việc tại Trung Quốc và tổng kết 10 bài học mà Châu Phi có thể học hỏi từ Trung Quốc. Đây là sự lựa chọn của ông, như được chuyển thể từ cuốn sách của ông, “Mười bài học từ Trung Quốc có thể biến đổi Châu Phi”.

Read here

Tuesday, October 16, 2018

Dự án: Đánh giá tác động của đầu tư Trung Quốc đối với Đông Nam Á

MỤC LỤC NỘI DUNG: 
1. Trung Quốc gia tăng hiện diện ở Đông Nam Á
2. Bẫy nợ: phụ thuộc kinh tế kiểu mới
3. Các nước Đông Nam Á cần làm gì?


TRUNG QUỐC GIA TĂNG HIỆN DIỆN Ở ĐÔNG NAM Á
Tháng 11/2017, sau khi Đại hội 19 Đảng Cộng sản Trung Quốc kết thúc, Tổng bí thư, Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình đã có chuyến thăm chính thức đầu tiên trên cả hai cương vị này đến Việt Nam. Ngay sau đó, ông Tập Cận Bình sang thăm chính thức Lào. Hai chuyến thăm đầu tiên đến Đông Nam Á cho thấy những tín hiệu quan trọng trong chính sách đối ngoại của Trung Quốc sau Đại hội 19.

Tham vọng của Trung Quốc hiện nay là trở thành một cường quốc khu vực. Báo cáo Chính trị Đại hội 19 cho thấy số lần xuất hiện của từ “cường quốc” đã tăng từ 4 lần (Đại hội 15) lên 23 lần. Điều này thể hiện sự tự tin của ông Tập Cận Bình vào sức mạnh và vị trí quốc tế mà Trung Quốc đã định hình được trong 5 năm đầu dưới sự lãnh đạo của ông. Dưới thời ông Tập Cận Bình, sự trỗi dậy của Trung Quốc đã quyết đoán và cứng rắn hơn nhiều so với các chính phủ tiền nhiệm, đánh dấu bằng ba “dịch chuyển” quan trọng trong chính sách ngoại giao.

Chỉ trong vòng 5 năm dưới thời Chủ tịch Tập Cận Bình, với đường lối ngoại giao láng giềng mới, Trung Quốc đã gia tăng nhanh chóng ảnh hưởng của mình tại Đông Nam Á, đưa khu vực này quay trở lại vị trí một trong các trọng tâm ngoại giao của Trung Quốc. Sự hiện diện thông qua “sức mạnh mềm” của Trung Quốc thực hiện qua cả hai kênh: quan hệ kinh tế và quan hệ văn hóa.

Về kinh tế, đến cuối năm 2016, kim ngạch thương mại hai chiều Trung Quốc – ASEAN đã đạt 452.2 tỷ USD, đưa Trung Quốc thành đối tác thương mại lớn nhất, thị trường nhập khẩu nguyên phụ liệu lớn thứ hai và thị trường xuất khẩu lớn thứ tư của ASEAN. Đầu tư trực tiếp của Trung Quốc vào ASEAN tính theo giá trị cộng dồn đến tháng 5/2017 đạt 183 tỷ USD. Bên cạnh đó, Trung Quốc cũng đẩy mạnh các sáng kiến kinh tế đối ngoại, thúc giục các nước phối hợp với Trung Quốc để xây dựng các mô hình hợp tác kinh tế chưa từng có tiền lệ như sáng kiến Vành đai, Con đường (BRI), dự án “hợp tác năng lực sản xuất” và xây dựng “khu hợp tác kinh tế qua biên giới”.

Về văn hóa, các Học viện Khổng tử (confucius institute) và các Lớp học Khổng tử (confucius class) được Trung Quốc như một nỗ lực cho việc tăng cường truyền bá tiếng Trung và văn hóa Trung Quốc ra bên ngoài. Số liệu năm 2015 cho thấy, chỉ riêng khu vực Đông Nam Á đã chiếm tới 1/3 số Học viện Khổng tử và 1/5 số Lớp học Khổng tử của Trung Quốc tại châu Á.

Hoạt đồng đầu tư ra nước ngoài và cho vay phát triển của Trung Quốc đã tiến hành từ hàng chục năm nay, nhưng cùng với các sáng kiến kinh tế mới và tham vọng trở thành “quốc gia trung tâm”. Số liệu mà tổ chức AidData thu thập cho thấy, trong giai đoạn 2000 – 2014, Trung Quốc đã cho vay phát triển, viện trợ dưới nhiều hình thức các khoản vay lên tới 354,3 tỷ USD Mỹ. Con số này tương đương với con số 394,6 tỷ USD của Hoa Kỳ trong cùng thời kỳ. Nhưng cho vay với hình thức ODA của Trung Quốc chỉ chiếm 23%. Đặc điểm chung của hoạt động cho vay từ Trung Quốc là nhắm đến các dự án kinh tế trong lĩnh vực giao thông, năng lượng và khai khoáng nhằm thúc đẩy quan hệ kinh tế, đầu tư, thương mại giữa các nước nhận vốn với Trung Quốc.

Tại châu Á, từ 2000 – 2014, Trung Quốc cho các nước châu Á vay 119,6 tỷ USD với 1225 dự án với 35% tập trung vào năng lượng, 30% dành cho giao thông và 18% dành cho công nghiệp, khai thác mỏ và xây dựng. Ba nhóm cho vay này chiếm 82,7% tổng số vốn dành cho châu Á của Trung Quốc, trong khi đó, con số tương ứng của Nhật Bản là 34%, của Mỹ là 15,4%.

Câu hỏi quan trọng mà các quốc gia cần trả lời làm sao để biến nguồn lực từ Trung Quốc thành động lực thực sự của mình thay vì để nó trở thành một gánh nặng trong dài hạn?

Nhiều nước nhận vốn vay của Trung Quốc đã lâm vào tình trạng dở khóc dở cười của căn bệnh đam mê các dự án “hoành tráng” mà xem nhẹ hiệu quả thực tế. Trong sáng kiến Vành đai, Con đường (BRI)., đường ống khí đốt đến Kyaukpyu của Myanamar sử dụng chưa đến 1/3 ba năng lực thiết kế kể từ ngày khánh thành vào năm 2013, trong khi phải dùng ít nhất một nửa công suất mới hòa vốn. Còn đường ống dẫn dầu chạy qua nước này để nối vào Côn Minh (Trung Quốc) thì đến năm 2017 mới có lô dầu đầu tiên. Chi phí cho hai dự án này ngốn của Myanmar 2,5 tỉ USD.

BẪY NỢ: PHỤ THUỘC KINH TẾ KIỂU MỚI
Các nghiên cứu của VCES cho thấy việc dự án của Trung Quốc ở nước ngoài bị dừng lại, huỷ bỏ không phải là ít. Có bốn nhóm lý do chính được chính phủ các nước đưa ra bao gồm: (i) Mối lo ngại đầu tiên là các vấn đề môi trường; (ii) Mối lo ngại về các vấn đề xã hội; (iii) Các công ty Trung Quốc thiếu công khai, minh bạch trong quá trình đấu thầu; (iv) Sự trỗi dậy của Trung Quốc về quân sự và những căng thẳng về chủ quyền các nước láng giềng khiến chính phủ các nước nghi ngại các dự án đầu tư CSHT sẽ được dùng làm vũ khí chính trị.

Những lý do này có thể “hợp lý” khi nhìn vào thực tế các nước như Đông Nam Á. Nhưng khi những nước được coi là thân cận với Bắc Kinh cũng hoãn, huỷ dự án, có thể còn có các nguyên do khác. Gần đây, khái niệm “chính sách bẫy nợ/debt trap poilicy” được thảo luận rộng rãi với hàm ý Trung Quốc đưa các nước vào các dự án khổng lồ, tạo ra gánh nặng nợ vượt quá khả năng chi trả của quốc gia dẫn đến sự phụ thuộc chính sách vào ý muốn của Trung Quốc. Mặc dù đây là một khái niệm còn gây tranh cãi, nhưng quan sát “làn sóng xét lại” đối với dự án sử dụng vốn vay Trung Quốc có thể thấy nỗi lo về “nợ không trả được” ngày càng trở thành quan ngại chính đứng đằng sau quyết định của các chính phủ.

Vấn đề thực sự của các quốc gia khi nhận vốn vay Trung Quốc là chính phủ mắc nợ, lợi nhuận rơi vào tay các công ty Trung Quốc còn mức độ cải thiện đời sống của người dân địa phương thì không rõ ràng.

Sri Lanka đang nợ Trung Quốc hơn 8 tỷ đô-la Mỹ với mức lãi suất 7%/năm. Nợ công của Djibouti chiếm khoảng 88% GDP, phần lớn là nợ Trung Quốc. Lào và Campuchia là hai quốc gia Đông Nam Á tham gia tích cực nhất vào sáng kiến BRI, đồng thời là quốc gia có tốc độ tăng trưởng vay nợ từ Trung Quốc lớn nhất. Theo IMF năm 2016 nợ vay Trung Quốc hiện chiếm hơn 40% GDP Lào và hơn 25% GDP của Campuchia.

Dự án đường sắt Trung – Lào (nối Côn Minh tới Vientiane) có chi phí khoảng 7 tỷ USD, trong đó chính phủ Lào sẽ đóng góp 700 triệu đô-la Mỹ (30% tổng số vốn). Nhưng trong số 700 triệu này, Lào chỉ tự túc được 220 triệu đô-la, còn lại 480 triệu đô-la Mỹ sẽ phải vay Ngân hàng Xuất nhập khẩu Trung Quốc (CHEXIM) với mức lãi suất 2,3%/năm trong thời hạn 35 năm, ân hạn 5 năm. Điều này có nghĩa là trên thực tế Lào phải vay Trung Quốc tới 95% số vốn để hoàn thành dự án tốn kém này. Dự kiến, để đổi lấy 480 triệu đô-la Mỹ cho dự án đường sắt nêu trên, Lào sẽ phải giao cho CHEXIM hai dự án mỏ.

CÁC NƯỚC ĐÔNG NAM Á CẦN LÀM GÌ?

Là một hiệp hội, mức độ thể chế hoá của ASEAN còn nhiều điểm cần cải thiện. Trong bối cảnh Trung Quốc gia tăng ảnh hưởng, nhiều thách thức hiện hữu đã đặt ra cho từng nước với tư cách một thành viên của khối.
(i) Làm sao cân bằng được các nhu cầu phát triển kinh tế của từng nước thành viên với yêu cầu có tiếng nói chung trong vấn đề liên quan đến an ninh, chính trị của ASEAN. 
(ii) Làm sao cân bằng giữa các kế hoạch phát triển quốc gia với quy hoạch phát triển tổng thể của khu vực. 
(iii) Làm sao đảm bảo vị trí trung tâm của ASEAN tại các diễn đàn đa phương hiện nay. 
Ngoài ra, sự gia tăng đầu tư của Trung Quốc tại khu vực cũng có thể tạo ra một số rủi ro tiềm ẩn với các quốc gia tiếp nhận vốn liên quan tới:
(i) Tính minh bạch thấp dẫn đến trách nhiệm giải trình của doanh nghiệp và chính quyền yếu kém
(ii) Cách thức tiến hành dự án ít tạo ra sự phát triển bền vững và bao trùm
(iii) Những mục đích mang tính chiến lược, chính trị của Trung Quốc
(iv) Tham nhũng, hối lộ
(v) Khả năng trả nợ kém dẫn đến gia tăng các đòi hỏi về lợi ích của Trung Quốc

Để làm rõ những tác động này, một nhóm các think-tank của 8 nước ASEAN gồm Việt Nam, Lào, Campuchia, Malaysia, Myanmar, Philippines, Indonesia và Thái Lan sẽ làm việc cùng với Trung tâm Doanh nghiệp tư nhân Quốc tế (CIPE) trong một dự án nghiên cứu cấp khu vực về đánh giá tác động của đầu tư Trung Quốc đến khu vực. Dự án dự kiến tiến hành trong một năm. Với vai trò là một chương trình nghiên cứu về kinh tế và chiến lược Trung Quốc, VCES tham gia vào Diễn đàn khu vực các think-tank Đông Nam Á tổ chức tại Bali (Indonesia) trong 3 ngày từ 12-14/10 và sẽ tham dự vào dự án nghiên cứu trên.

Saturday, October 13, 2018

Ngoại giao hạt nhân của Trung Quốc ở Bắc Phi và Trung Đông

The Diplomat đã công bố vào ngày 9 tháng 10 năm 2018 một phân tích có tựa đề "China's Nuclear Diplomacy in the Middle Eas" của Samuel Hickey, Viện nghiên cứu an ninh Ả Rập tại Amman, Jordan.

China Zhongyuan Engineering Corporation là dự án hạt nhân ở nước ngoài của Tổng công ty hạt nhân quốc gia Trung Quốc và có văn phòng tại Ai Cập và Algeria ở Bắc Phi. Việc mở rộng hạt nhân trong nước của Trung Quốc đã bị đình trệ từ năm 2016. Họ phải mở rộng sang các thị trường mới và tăng hiệu quả để hỗ trợ ngành công nghiệp hạt nhân khổng lồ của mình. Trung Quốc có thể sẽ tiếp tục thành lập các văn phòng xuất khẩu hạt nhân và mở rộng sự hiện diện hạt nhân của nước này.

Read here

Viện trợ cho Châu Phi: Trung Quốc và Hoa Kỳ (Đính chính)

The Diplomat công bố ngày 11 tháng 10 năm 2018, một bình luận có tựa đề "Aiding Africa: If Not China, Then Who?" bởi Grace Guo, nhà nghiên cứu ở Vienna.

Trọng tâm của bài báo là số lượng lớn các khoản vay ưu đãi mà Trung Quốc đã cung cấp cho châu Phi trong những năm gần đây và liệu có bất kỳ thay thế nào cho tài chính của Trung Quốc hay không. Điều quan trọng là phải hiểu rằng, các tổ chức tài chính quốc tế và các nước phương Tây cung cấp tài chính nhiều hơn cho châu Phi hơn là Trung Quốc.

Bài bình luận là gây hiểu nhầm về một số điểm. Tiêu đề cho thấy rằng các khoản vay của Trung Quốc tạo thành viện trợ. Trong khi các khoản vay của Trung Quốc là đáng kể và thường lấp đầy một khoảng trống tài chính không được đáp ứng bởi các nguồn khác, nó thường không phải là viện trợ. Hầu hết các khoản vay phải được hoàn trả với lãi suất.

Trong những năm gần đây, viện trợ của Mỹ cho châu Phi đã trung bình khoảng 8 tỷ USD mỗi năm so với khoảng 2,5 tỷ USD viện trợ hàng năm từ Trung Quốc. Hoa Kỳ viện trợ dưới hình thức tài trợ. Trong khi Hoa Kỳ không cung cấp khoản vay cho châu Phi. Ngoài ra, các khoản vay của Trung Quốc thường được cung cấp liên quan đến các dự án cơ sở hạ tầng được ký kết hợp đồng với các công ty Trung Quốc.

Bình luận ngụ ý rằng một tổ chức mới của Mỹ, Tập đoàn Tài chính Phát triển Quốc tế (IDFC), có thể là câu trả lời để cạnh tranh với các khoản vay của Trung Quốc đối với Châu Phi. IDFC thay thế Tổng công ty Đầu tư tư nhân ở nước ngoài (OPIC) và một số thành phần của USAID. Với số tiền 60 tỷ đô la, giới hạn trách nhiệm pháp lý tối đa của IDFC gấp đôi so với mức OPIC cũ. IDFC là sự bổ sung đáng hoan nghênh đối với các định chế tài chính của Hoa Kỳ nhưng khi phải cạnh tranh với các khoản vay của Trung Quốc, người ta phải cẩn thận. 60 tỷ đô la là một GLOBAL cap; đây không phải là chương trình duy nhất ở Châu Phi. Sự khôn ngoan thông thường cho thấy rằng hầu hết các hỗ trợ tài chính sẽ đi đến các dự án ở châu Á. Phần được chỉ định cho châu Phi có khả năng là tốt theo số tiền hoạt động cho vay mới được cung cấp bởi Trung Quốc.

Bài bình luận cho thấy cam kết tài chính trị giá 60 tỷ USD của Trung Quốc trong hơn ba năm tại Diễn đàn 2018 về Hợp tác Châu Phi Trung Quốc (FOCAC) là một "gấp đôi" của cam kết tài chính tại FOCAC năm 2015. Điều này là gây hiểu lầm. Trung Quốc cũng cam kết 60 tỷ đô la trong ba năm tại FOCAC vào năm 2015. Ngoài ra, gói tài chính cho năm 2018 bao gồm 10 tỷ đô la, theo đó Trung Quốc "sẽ khuyến khích" các công ty đầu tư vào châu Phi. Các công ty Trung Quốc thường xuyên đầu tư vào châu Phi, cũng như các công ty Mỹ. Thật khó để hiểu tại sao điều này đã được đưa vào như một phần của gói 60 tỷ đô la mới.

Cuối cùng, bình luận ghi nhận rằng 70% khoản nợ của Kenya được nắm giữ bởi Trung Quốc. Điều này lặp đi lặp lại một sai lầm phổ biến về nợ Kenya. Trung Quốc nắm giữ 72% nợ nước ngoài BILATERAL của Kenya, nhưng đây chỉ là một phần trong tổng nợ nước ngoài của Kenya. Nợ của Kenya bao gồm đối với các tổ chức tài chính quốc tế và các ngân hàng thương mại, Trung Quốc chỉ nắm giữ 21% khoản nợ nước ngoài của Kenya.


Wednesday, October 10, 2018

Tóm tắt Thống kê đầu tư nước ngoài của Trung Quốc năm 2017

2018年9月28日,商务部、国家统计局、国家外汇管理局联合发布《2017年度中国对外直接投资统计公报》,正式公布2017年中国对外直接投资统计数据。《公报》分中国对外直接投资概况、中国对外直接投资特点、中国对主要经济体的投资、对外直接投资者构成、对外直接投资企业的地区和行业分布、综合统计数据等六个部分介绍了2017年中国对外直接投资情况。

根据《公报》,2017年中国对外直接投资主要呈现以下特点:

一是对外直接投资流量首次出现负增长,规模位居全球第三。2017年中国对外直接投资1582.9亿美元,同比下降19.3%,自2003年中国发布年度对外直接投资统计数据以来,首次出现负增长。但仍为历史第二高位(仅次于2016年),占全球比重连续两年超过一成,中国对外投资在全球外国直接投资中的影响力不断扩大。投资流量规模仅次于美国(3422.7亿美元)和日本(1604.5亿美元),位居全球第三,较上年下降一位。从双向投资情况看,中国对外直接投资流量已连续三年高于吸引外资。

二是对外投资存量规模升至全球第二,但与美国差距仍然较大。2017年末,中国对外直接投资存量18090.4亿美元,占全球外国直接投资流出存量份额的5.9%,分布在全球189个国家地区。存量规模较上年末增加4516.5亿美元,在全球存量排名跃升至第2位,较上年前进4位。中国与排名第一的美国(7.8万亿美元)存量规模差距仍然较大,仅相当于美国的23.2%,与位列前六的中国香港、德国、荷兰、英国比较接近。

三是行业分布广泛,门类齐全,6大行业存量规模超千亿美元。2017年,中国对外直接投资涵盖国民经济的18个行业大类,其中商务服务、制造、批发零售、金融领域的投资超过百亿美元,占比在八成以上;存量规模超过千亿美元的行业有6个,分别为租赁和商务服务业、批发和零售业、信息传输/软件和信息技术服务业、金融业、采矿业和制造业,占到中国对外直接投资存量的86.3%。

四是并购领域广泛,境外融资规模创历史之最。2017年,中国企业共实施对外投资并购431起,涉及56个国家地区,实际交易总额1196.2亿美元,其中直接投资334.7亿美元,占并购交易总额的28%;境外融资861.5亿美元,规模较上年高出七成,占并购总额的72%。并购涉及18个行业大类,其中对外制造业、采矿业、电力/热力/燃气及水的生产和供应业、住宿和餐饮业、租赁和商务服务业并购金额列前五。

五是对欧洲、非洲的投资快速增长,流向“一带一路”沿线国家投资增长三成。2017年,流向欧洲的投资184.6亿美元,创历史最高值,同比增长72.7%;流向非洲的投资41亿美元,同比增长70.8%。对“一带一路”沿线国家的直接投资流量为201.7亿美元,同比增长31.5%,占同期中国对外直接投资流量的12.7%。

六是人民币对外投资活跃,收益再投资占比超四成。2017年,中国对外直接投资流量的两成是以人民币方式出资,涉及中国境内企业数量超过800家,主要形成对境外企业股权和债务工具投资。从流量构成看,2017年新增股权投资679.9亿美元,占流量总额的42.9%;债务工具投资(仅涉及对外非金融类企业)为206.6亿美元,占13.1%;2017年中国境外企业收益再投资696.4亿美元,同比增长127%,占同期中国对外直接投资流量44%。

七是地方企业对外投资流量降幅较大,存量占比增加近1个百分点。2017年,地方企业对外非金融类直接投资流量为862.3亿美元,同比下降42.7%,占全国非金融类流量的61.8%,存量为7274.6亿美元,占45.3%,较上年增加近1个百分点;中央企业和单位在大型并购和增资项目拉动下对外投资532.7亿美元,同比增长73.4%。上海、广东、浙江位列2017年地方对外直接投资前三甲。

八是境外企业对东道国税收和就业贡献明显,对外投资双赢效果显著。2017年境外企业向投资所在国缴纳的各种税金总额达376亿美元,雇用外方员工171万人,较上年末增加36.7万人。

Tuesday, October 9, 2018

Gói tài chính FOCAC của Trung Quốc cho châu Phi 2018: Bốn sự kiện



We finally have the long-awaited 2018 Chinese financial pledges in support of FOCAC (Forum on China-Africa cooperation). Although Chinese president Xi Jinping spun the numbers to come to $60 billion (the same as the 2015 pledges in Johannesburg), the Chinese state only seems to be putting $50 billion of its own money at stake, while encouraging Chinese companies to contribute the rest through their own investment projects.
China pledged:

US$20 billion in new credit lines
US$15 billion in foreign aid: grants, interest-free loans and concessional loans. 
US$10 billion for a special fund for development financing  
US$5 billion for a special fund for financing imports from Africa.
(These two latter funds are unlikely to be loan-based but details have yet to be released.)

Here is my quick analysis in "four facts".

1. The total Chinese pledge of grants and loans (including commercial rate loans and export credits) has declined from $40 billion in 2015 to $35 billion in 2018

The first pledge of Chinese interest-bearing loans was in 2009 (US$5 billion). In 2009, the loan pledge doubled to US$10 billion, and in 2012 it was US$20 billion. At Johannesburg in 2012, the Chinese pledged a full US$35 billion in interest-bearing loans of various kinds, and another $5 billion in grants and interest-free loans ($40 billion in total). Now at this Beijing summit, we are back down to $20 billion in what look to be more commercial credit lines and export credits, while the concessional loans have been folded into the rest of the foreign aid instruments: the $15 billion.

2. Which makes this is a more concessional package than that offered in 2015. Why? Because China's foreign aid pledge (grants, interest-free loans, and concessional loans) has jumped to $15 billion. This means that China is providing official, concessional assistance to Africa of $5 billion per year, the highest level ever. These resources are likely all to be administered by China's new International Cooperation and Development Agency.

3. China still doesn't challenge the US position as Africa's largest donor. The US disbursed $12 billion just to Sub-Saharan Africa in 2017, and $250 million to North Africa (Chinese figures include both as "Africa". (This could change under the Trump administration's budget cuts.)

4. Debt relief policies have not changed but a lot of Africans won't realize this. Debt relief is (as always) limited to interest-free Chinese government loans maturing at the end of the year. These foreign aid loans are a long-standing and relatively modest part of Chinese finance in Africa.

Since 2006, African overdue interest-free loans from China have been regularly cancelled -- but not everywhere. These are a relatively small part of Chinese lending. In 2018 these debt relief programs are again, as usual, limited to the "least developed countries, heavily indebted and poor countries, landlocked developing countries and small island developing countries that have diplomatic relations with China." 

Scource: China Africa Research Initiative (CARI), 2018.

Nhật Bản chỉ trích Trung Quốc về nợ châu Phi

The Nikkei Asian Review công bố vào ngày 7 tháng 10 năm 2018, một bài viết có tựa đề "Africa Aid Should Factor Debt Sustainability, Japan Says".

Khi Nhật Bản chuẩn bị cho hội nghị quốc tế lần thứ 7 về Hội nghị phát triển châu Phi (TICAD) vào năm 2019, nhấn mạnh rằng các khoản vay cho châu Phi phải tính đến tính bền vững của nợ và cho thấy Trung Quốc có thể không thực hiện điều này trong những năm gần đây.

Read here