Châu Phi đánh giá cao Trung Quốc - đối tác không theo chủ nghĩa can thiệp - đã và đang mang đến cho họ nguồn tài chính và cơ sở hạ tầng. Phải chăng đây là một hệ thống đôi bên cùng có lợi?
Trong nhiều thế kỷ qua, quan hệ giữa Trung Quốc và châu Phi chưa bao giờ mạnh mẽ như trong 15 năm gần đây. Mức độ cam kết của đế chế Trung Quốc tại lục địa này đã đạt được những cột mốc mới chưa từng có.
Sự xâm nhập mạnh mẽ này được thực hiện đồng thời bởi các doanh nghiệp nhà nước cũng như tư nhân, những nhà hoạch định chính sách, ngoại giao, là thành quả của những hoạt động tự phát cũng như một chính sách được tổ chức thực hiện tốt của Bắc Kinh.
Các nhà đầu tư quốc tế nhìn thấy được ở châu Phi một trữ lượng khổng lồ các loại khoáng sản, bị thu hút bởi dầu mỏ của Angola và Nigeria, các mỏ đồng tại cộng hoà dân chủ Congo và Zambia hay là uranium mà Namibia đang sở hữu.
Tuy nhiên, trong khi những nhà đầu tư đến từ châu Âu, châu Mỹ nhận ra rằng châu
lục này cũng là một nguồn đáng lo ngại của bất ổn, di cư và khủng bố, Trung Quốc lại tìm ra được những cơ hội của mình.
Gần đây, các doanh nghiệp của Trung Quốc đã thành công trong việc tiếp cận nguồn cung cấp cobalt - thành phần chủ chốt để sản xuất pin cho xe ô tô điện, thông qua việc mua lại hàng tỷ USD cổ phần các mỏ khai thác kim loại này tại Congo - nước sản xuất cobalt hàng đầu thế giới.
Nhưng lợi ích đến từ châu Phi không chỉ là những mặt hàng nguyên liệu đầu vào. Mỹ đã đầu tư khai thác khoáng sản tại châu Phi nhiều hơn Trung Quốc (66% tổng đầu tư khai thác khoáng sản đến từ Mỹ trong khi Trung Quốc mới đầu tư 28%).
Trên hết, Trung Quốc bị thu hút bởi thị trường tiêu thụ của châu Phi, nơi có thể mang lại những cơ hội lớn cho các doanh nghiệp sản xuất và xây dựng.
Ethiopia là một minh chứng hoàn hảo. Có được tốc độ tăng trưởng tương đối bền vững trong gần một thập niên qua, với dân số hơn 100 triệu người - đứng thứ hai châu Phi sau Nigeria - và có một vị trí chiến lược tại Sừng châu Phi, Ethiopia trở thành một trong những điểm đến hàng đầu của đầu tư từ Trung Quốc - mặc dù nước này rất nghèo các nguồn tài nguyên thiên nhiên.
Theo bà Jing Gu - Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu về các cường quốc mới nổi và phát triển trên thế giới của Đại học Sussex (Anh), việc có được quan hệ tốt với 54 quốc gia châu Phi là rất quan trọng đối với Trung Quốc.
Bắc Kinh, tính đến nay, đã có 52 cơ quan đại diện ngoại giao tại thủ đô các nước châu Phi, so với 49 cơ quan của Washington, và là thành viên của Hội đồng bảo an Liên hợp quốc (LHQ) có số lượng lớn nhất lính Mũ nồi xanh tại châu Phi, khoảng trên 2.000 người, tại Congo, Liberia, Mali, Sudan và Nam Sudan.
Tính chất đa chiều trong cách tiếp cận của Trung Quốc thường ít được thừa nhận, thông qua sự tham gia vào các hoạt động gìn giữ hoà bình, hoặc xây dựng các tuyến đường giao thông, cảng biển và đường sắt, nhằm mục đích kết nối Trung Quốc với các nước đang phát triển thông qua “con đường tơ lụa mới”.
Howard French - tác giả của cuốn sách “Lục địa thứ hai của Trung Quốc” - thuật lại kinh nghiệm của khoảng 1 triệu doanh nhân Trung Quốc đã đến tìm cơ hội đầu tư tại châu lục, chia sẻ rằng: “Châu Phi đã trở thành một công xưởng của những ý tưởng mới”.
Một vài con số để minh chứng là vào năm 2000, thương mại Trung Quốc - châu Phi được ước tính ở vào khoảng 10 tỷ USD. Năm 2014, con số này đã lên đến 220 tỷ USD, trước khi ghi nhận một sự sụt giảm liên quan đến việc giá các nguyên liệu đầu vào xuống thấp.
Trung Quốc đã cung cấp khoảng 1/6 tổng các khoản vay cho châu Phi - theo một nghiên cứu của John L. Thornton, viện Brookings.
Đối với nhiều người, phương pháp mà Bắc Kinh đang thực hiện có dáng dấp của một hệ thống thực dân mới, trong đó các doanh nghiệp dùng tài chính và cơ sở hạ tầng để đổi lấy khoáng sản - có vai trò trung gian cho Chính phủ Trung Quốc.
Dưới quan điểm của châu Phi, mặc dù hợp có rất nhiều rủi ro, nhưng hợp tác với Trung Quốc mang đến cho châu lục này những lợi ích thiết thực về phương diện tài chính cũng như cơ sở hạ tầng.
Và quan trọng hơn, nó mang lại một lựa chọn cho các chính phủ châu Phi, khi những mối quan hệ mà họ phát triển trong nhiều thập niên qua với các nhà tài trợ quốc tế thường không mang lại hiệu quả.
Dambisa Moyo - nhà kinh tế Zambia, đồng thời là tác giả của cuốn sách “Dead Aid” xuất bản năm 2009 về mối liên hệ giữa châu Phi với châu Âu và Mỹ dựa trên những khoản trợ giúp, đã khẳng định rằng quan hệ giữa nhà tài trợ và những người thụ thưởng đã thay đổi đáng kể với sự xuất hiện của Trung Quốc.
Theo Jeffrey Sachs - Giám đốc của Viện Trái đất tại Đại học Columbia, các nước châu Phi cần thương mại và đầu tư, không quan trọng ai là người mang đến - có thể là Trung Quốc, Ấn Độ, Thổ Nhĩ Kỳ, Nga, Brazil - đó luôn là một tin tốt khi có những đối tác mới.
Ông PLO Lumumba - Giám đốc của trường Luật Kenya đánh giá rằng, Trung Quốc cho biết họ muốn gì nhưng châu Phi lại không biết điều đó. Trung Quốc muốn đạt được ảnh hưởng, muốn trở thành một cường quốc thế giới.
Theo ông, chính phủ các nước châu Phi phải bảo lãnh bằng sự độc lập chính sách và kinh tế của mình để đổi lấy các khoản cho vay đến từ Trung Quốc. Godfrey Mwampembwa là một họa sỹ vẽ tranh biếm họa nổi tiếng châu Phi cũng chia sẻ ý nghĩ trên.
Một trong số những bức tranh của ông miêu tả các nhà lãnh đạo châu Phi trong hình hài của những người tí hon, đang bắt tay trước một khuôn mặt khổng lồ của Trung Quốc, với lời nói: “Chúng ta là những đối tác bình đẳng”.
Kenya đã được hưởng lợi từ sự giúp đỡ của Trung Quốc, với khoản tiền lên đến nhiều tỷ USD cũng như chuyên môn, kỹ thuật để cải thiện cơ sở hạ tầng. Nhưng trong một bài phỏng vấn được Financial Times thực hiện gần đây, Tổng thống Uhuru Kenyatta đã bày tỏ sự lo lắng về vấn đề thâm hụt thương mại của châu Phi đối với Trung Quốc.
Theo ông, Bắc Kinh đã bắt đầu hiểu được rằng, để chiến lược cùng thắng có thể vận hành, Trung Quốc phải cởi mở với châu Phi, như chính châu Phi cởi mở với Trung Quốc.
Tuy nhiên, sự chống đối của châu Phi đối với Trung Quốc đang dần hình thành phát triển. Nếu như hạ tầng được đón nhận nhiệt tình, dư luận nhấn mạnh sự cần thiết yêu cầu các công ty Trung Quốc sử dụng nhiều lao động địa phương hơn và phải đối xử tốt với họ.
Theo các chuyên gia, người dân cũng bày tỏ sự không hài lòng khi chứng kiến các dự án bị đội giá để cho phép một vài thành viên trong chính phủ nhận được các khoản lại quả. Những nghi ngờ hiện nay đang đặt ra đối với dự án đường sắt Mombasa - Nairobi, với số tiền lên đến 4 tỷ USD, mới được khánh thành vào tháng 6/2017.
Về phần mình, các công Trung Quốc hiện nay đã nhận ra được vấn đề. Trong thập niên vừa qua, họ đã cho rằng chỉ cần quan hệ với các chính phủ là đủ. Cho đến nay, họ hiểu rằng cần thiết phải trao đổi với xã hội dân sự và các tổ chức phi chính phủ quốc tế về các vấn đề liên quan đến môi trường hoặc về chuyển giao công nghệ.
Ngày càng có nhiều công ty phải tiết lộ những bí quyết công nghệ của họ cho châu Phi. Ví dụ, tập đoàn viễn thông khổng lồ Huawei đã thu được 15% lợi nhuận từ châu Phi, mỗi năm đã phải đào tạo 12.000 sinh viên về công nghệ thông tin tại các nước Angola, Congo, Ai Cập, Kenya, Morocco, Nigeria và Nam Phi.
Theo các nhà nghiên cứu của Johns-Hopkins, 80% người làm thuê cho các dự án của Trung Quốc tại châu Phi là người địa phương, mặc dù rất nhiều trong số họ giữ những vị trí có trình độ chuyên môn thấp. Theo bà Jing Gu, điều quan trọng đối với Trung Quốc là quan hệ với châu Phi hiện nay phải dựa trên nguyên tắc đôi bên cùng có lợi.
Trung Quốc đang theo đuổi một chiến lược công nghiệp hóa. Trong vòng 10 năm tới, Trung Quốc hy vọng sẽ chuyển các cơ sở sản xuất của mình sang châu lục này. Do đó, chính phủ các nước châu Phi phải kiểm soát được quan hệ với các đối tác nước ngoài, cho dù đó là phương Tây hay Trung Quốc.
Điều đó có nghĩa là thiết lập các ưu tiên, chú trọng chuyển giao kiến thức, kinh nghiệm và đàm phán theo các điều kiện riêng của mình. Châu Phi phải nắm rõ và xác định vai trò của từng bên. Họ phải là người quyết định, chứ không phải là người nước ngoài.
Trong một báo cáo công bố ngày 28/6, Viện nghiên cứu toàn cầu McKinsey dự đoán một tương lai tốt đẹp cho quan hệ Trung Quốc - châu Phi. Viện này đã đưa ra hai kịch bản. Thứ nhất, nếu các khoản đầu tư Trung Quốc vào châu Phi được tiếp tục theo nhịp độ này, lợi nhuận của các tập đoàn Trung Quốc thu được từ châu Phi sẽ vượt mức 180 tỷ USD hiện nay lên 250 tỷ USD vào năm 2025.
Thứ hai, theo McKinsey, các doanh nghiệp Trung Quốc có thể tăng một cách đáng kể các hoạt động tại châu Phi, trong các lĩnh vực mà họ ưu tiên hiện nay như khai khoáng và cơ sở hạ tầng, hoặc trong một số lĩnh vực khác như nông nghiệp, ngân hàng cung cấp các dịch vụ bảo hiểm, viễn thông, vận tải. Trong trường hợp này, thu nhập của họ có thể đạt đến 440 tỷ USD vào năm 2025.
Nguồn: TTXVN, Những gặt hái của Trung Quốc khi tăng cường đầu tư vào châu Phi, http://bnews.vn/nhung-gat-hai-cua-trung-quoc-khi-tang-cuong-dau-tu-vao-chau-phi-phan-2-/52317.html
No comments:
Post a Comment