Thursday, December 26, 2019

Giới thiệu về đất nước Djibouti (Châu Phi)



Ý nghĩa lá cờ Djibouti: Hai dải ngang bằng nhau của màu xanh nhạt (trên cùng) và màu lục nhạt với hình tam giác cân màu trắng dựa trên mặt mang một ngôi sao năm cánh màu đỏ ở trung tâm; màu xanh tượng trưng cho biển và bầu trời và người Issa; màu xanh lá cây tượng trưng cho trái đất và người dân Afar; màu trắng tượng trưng cho hòa bình; ngôi sao đỏ nhớ lại cuộc đấu tranh giành độc lập và tượng trưng cho sự thống nhất.
- Lãnh thổ của người Afar và Issa thuộc Pháp đã trở thành Djibouti vào năm 1977. Hassan Gouled APTIDON đã thành lập một nhà nước độc đảng độc tài và tiến hành làm tổng thống cho đến năm 1999. Bất ổn trong cộng đồng thiểu số Afar trong những năm 1990 đã dẫn đến một cuộc nội chiến kết thúc năm 2001 với một thỏa thuận hòa bình giữa phiến quân Afar và Chính phủ do người Issa cầm quyền. Năm 1999, cuộc bầu cử tổng thống đa đảng đầu tiên của Djibouti đã dẫn đến việc bầu Ismail Omar GUELLEH làm Tổng thống; ông được tái đắc cử nhiệm kỳ thứ hai vào năm 2005 và gia hạn nhiệm kỳ thông qua sửa đổi hiến pháp, cho phép ông phục vụ nhiệm kỳ thứ ba vào năm 2011 và bắt đầu nhiệm kỳ thứ tư vào năm 2016. Djibouti chiếm vị trí địa lý chiến lược tại ngã tư Đỏ Biển và Vịnh Aden. Các cảng của nó xử lý 95% thương mại của Ethiopia. Các cảng của Djibouti cũng có dịch vụ trung chuyển giữa Châu Âu, Trung Đông và Châu Á. Đất nước này còn có vị trí chiến lược gần các tuyến đường vận chuyển bận rộn nhất thế giới và gần các mỏ dầu Ả Rập; điểm cuối của giao thông đường sắt vào Ethiopia. Chính phủ giữ mối quan hệ lâu dài với Pháp, nơi duy trì sự hiện diện quân sự ở nước này, cũng như Mỹ, Nhật Bản, Ý, Đức, Tây Ban Nha và Trung Quốc.
- Djibouti có diện tích khoảng 23.200 km vuông, đứng thứ 151 trên thế giới. Nước này tiếp giáp với các quốc gia biên giới 3 quốc gia là: Eritrea 125 km, Ethiopia 342 km, Somalia 61 km (tổng cộng: 528 km).
- Dân số với 884.017 người, đứng 162 thế giới (tháng 7 năm 2018). Các nhóm dân tộc gồm Somali 60%, Afar 35%, 5% khác (chủ yếu là người Ả Rập Yemen, cũng là người Pháp, người Ethiopia và người Ý). Phân bố dân cư hầu hết tại các khu vực đông dân cư nằm ở phía đông; thành phố lớn nhất là Djibouti, với dân số hơn 600.000 người; không có thành phố nào khác trong cả nước có tổng dân số hơn 50.000 dân.
- Ngôn ngữ: tiếng Pháp (chính thức), tiếng Ả Rập (chính thức), tiếng Somalia, tiếng Afar. Tôn giáo: Hồi giáo Sunni 94% (gần như tất cả người Djiboutia), Christian 6% (chủ yếu là cư dân sinh ở nước ngoài).
- Quốc gia này sở hữu ít nguồn tài nguyên thiên nhiên, chủ yếu là năng lượng địa nhiệt, vàng, đất sét, các loại đá (đá vôi, đá cẩm thạch…), muối, thạch cao và dầu khí. Đất nông nghiệp chiếm 73,4% (2011). Lac Assal (Hồ Assal) là hồ nước mặn nhất thế giới.
- Nhiều mối nguy hiểm tự nhiên xảy ra ở đất nước này như động đất; hạn hán; lốc xoáy thỉnh thoảng từ Ấn Độ Dương mang theo mưa lớn, lũ quét và có núi lửa hoạt động. Khó khăn khắc là nguồn cung cấp nước uống không đủ; ô nhiễm nguồn nước; đất canh tác hạn chế; nạn phá rừng (rừng bị đe dọa bởi nông nghiệp và sử dụng gỗ làm nhiên liệu); sa mạc hóa; những loài có nguy có bị tuyệt chủng.
- Djibouti là một quốc gia nghèo, chủ yếu sống ở thành thị, đặc trưng bởi tỷ lệ mù chữ, thất nghiệp và suy dinh dưỡng ở trẻ em cao. Hơn 75% dân số sống ở các thành phố và thị trấn (chủ yếu ở thủ đô Djibouti). Dân cư nông thôn sống chủ yếu bằng chăn gia súc du mục. Dễ bị hạn hán và lũ lụt, quốc gia này có ít tài nguyên thiên nhiên và phải nhập khẩu hơn 80% thực phẩm từ các nước láng giềng hoặc châu Âu. Chăm sóc sức khỏe kém, cơ sở hạ tầng nghèo nàn, thiếu thiết bị và vật tư và thiếu nhân lực có trình độ. Phương pháp cắt bỏ bộ phận sinh dục nữ gần như phổ biến phản ánh Djibouti thiếu sự bình đẳng giới và là tác nhân chính gây ra các biến chứng sản khoa và tỷ lệ tử vong ở bà mẹ và trẻ sơ sinh cao. Một luật năm 1995 được đưa ra nhằm cấm hành vi này nhưng chưa bao giờ được thi hành.
- Vì sự ổn định chính trị và vị trí chiến lược của nó tại ngã ba (Đông Phi và các quốc gia vùng Vịnh dọc theo Vịnh Aden và Biển Đỏ), Djibouti là điểm trung chuyển quan trọng cho người di cư và người tị nạn hướng tới các quốc gia vùng Vịnh và xa hơn nữa. Mỗi năm, hàng trăm nghìn người, chủ yếu là người Ethiopia và một số người Somalia, đi qua Djibouti, thường đến cảng Obock, để cố gắng vượt biển nguy hiểm đến Yemen. Tuy nhiên, với sự leo thang của cuộc xung đột Yemen đang diễn ra, Yemen bắt đầu chạy trốn đến Djibouti vào tháng 3 năm 2015, với gần 20.000 người đến vào tháng 8 năm 2017. Hầu hết người Yemen vẫn chưa đăng ký và đến thành phố Djibouti thay vì xin tị nạn tại một trong những trại tị nạn của Djibouti. Djibouti đã tiếp đón những người tị nạn và những người xin tị nạn, chủ yếu là người Somalia và số lượng ít hơn người Ethiopia và Eritrea, tại các trại trong 20 năm, mặc dù thiếu nước uống, thiếu lương thực và thất nghiệp.
- Về kinh tế: GDP (ngang giá sức mua): 3,64 tỷ đô la (năm 2017), 3,411 tỷ (năm 2016), 3,203 tỷ USD (2015), đứng thứ 183 thế giới. GDP - tốc độ tăng trưởng thực tế: 6,7% (năm 2017), 6,5% (năm 2016 và 2015), đứng 26 thế giới, ngành dịch vụ chiếm hơn 80%. GDP bình quân đầu người (PPP): 3,600 USD (năm 2017), 3,400 (năm 2016), 3,300 (năm 2015), đứng thứ 185 thế giới. Nền kinh tế của Djibouti dựa trên các hoạt động dịch vụ kết nối với vị trí chiến lược của đất nước như một cảng nước sâu trên Biển Đỏ. Ba phần tư cư dân Djibouti sống ở thủ đô; Phần còn lại chủ yếu là những người chăn nuôi du mục. Lượng mưa ít ỏi và đất trồng trọt dưới 4% hạn chế sản xuất cây trồng với số lượng nhỏ trái cây và rau quả và hầu hết thực phẩm phải được nhập khẩu.
Djibouti cung cấp dịch vụ vừa là cảng trung chuyển cho khu vực, vừa là trung tâm trung chuyển và tiếp nhiên liệu quốc tế. Nhập khẩu, xuất khẩu chiếm 70% hoạt động của cảng tại khu cảng container của Djibouti. Reexports bao gồm chủ yếu là cà phê từ nước láng giềng đất liền Ethiopia. Djibouti có ít tài nguyên thiên nhiên và ít ngành công nghiệp. Do đó, quốc gia này phụ thuộc rất nhiều vào hỗ trợ nước ngoài để hỗ trợ cán cân thanh toán và tài trợ cho các dự án phát triển. Tỷ lệ thất nghiệp chính thức gần 40% - với tỷ lệ thất nghiệp ở thanh niên gần 80% - tiếp tục là một vấn đề lớn. Lạm phát ở mức khiêm tốn 3% trong năm 2014-2017, do giá lương thực quốc tế thấp và giảm giá điện. Xuất khẩu chủ yếu đến Ethiopia 38,8%, Somalia 17,1%, Qatar 9,1%, Brazil 8,9%, Yemen 4,9%, Mỹ 4,6% (2017), gồm reexports, da và da, kim loại phế liệu. Nhập khẩu hàng hóa chủ yếu là thực phẩm, đồ uống, thiết bị vận tải, hóa chất, sản phẩm dầu mỏ, quần áo từ UAE 25%, Pháp 15,2%, Ả Rập Saudi 11%, Trung Quốc 9,6%, Ethiopia 6,8%, Yemen 4,6% (2017). Djibouti phụ thuộc vào điện được sản xuất từ diesel, thực phẩm và nước nhập khẩu khiến người tiêu dùng trung bình dễ bị tổn thương trước những cú sốc giá toàn cầu, mặc dù vào giữa năm 2015 Djibouti đã thông qua luật mới để tự do hóa ngành năng lượng. Chính phủ đã nhấn mạnh phát triển cơ sở hạ tầng cho giao thông và năng lượng, với sự giúp đỡ của các đối tác nước ngoài, đặc biệt là Trung Quốc - đã bắt đầu tăng cường và hiện đại hóa năng lực cảng. Năm 2017, Djibouti đã mở hai dự án lớn nhất trong lịch sử của mình, Cảng Doraleh và Đường sắt Djibouti-Addis Ababa, được Trung Quốc tài trợ như một phần của "Sáng kiến Vành đai và Con đường", sẽ tăng khả năng tận dụng vị trí chiến lược của quốc gia này.
- Về an ninh: Cục Hàng hải Quốc tế báo cáo các vùng biển ngoài khơi ở Biển Đỏ và Vịnh Aden vẫn có nguy cơ vi phạm bản quyền cao; sự hiện diện của một số lực lượng đặc nhiệm hải quân ở Vịnh Aden và các biện pháp chống cướp biển bổ sung đối với các nhà khai thác tàu, bao gồm cả việc sử dụng các đội an ninh vũ trang trên tàu, đã góp phần làm giảm sự cố; đã có một số sự cố diễn ra ở Vịnh Aden và Biển Đỏ vào năm 2018; Chiến dịch Ocean Shield, lực lượng đặc nhiệm hải quân NATO/EUNAVFOR được thành lập năm 2009 để chống cướp biển Somalia, đã kết thúc hoạt động vào tháng 12 năm 2016; sứ mệnh hải quân của EU, Chiến dịch ATALANTA, tiếp tục các hoạt động tại Vịnh Aden và Ấn Độ Dương đến năm 2020; các đơn vị hải quân từ Nhật Bản, Ấn Độ và Trung Quốc cũng hoạt động cùng với các lực lượng EU; Trung Quốc đã thành lập một căn cứ hậu cần ở Djibouti để hỗ trợ các đơn vị hải quân được triển khai tại vùng Sừng châu Phi.

Nga, Trung Quốc và Hoa Kỳ tại Cộng hòa Trung Phi

Viện Hòa bình Hoa Kỳ công bố vào ngày 19 tháng 12 năm 2019 một phân tích có tiêu đề "Amid the Central African Republic's Search for Peace, Russia Steps In. Is China Next?" của Leslie Minney, Rachel Sullivan và Rachel Vandenbrink.

Các tác giả mô tả sự tham gia quan trọng của Nga vào CAR và tự hỏi liệu Trung Quốc có sẵn sàng trở nên tích cực hơn ở nước này không. Nhưng Hoa Kỳ cũng là nhà cung cấp viện trợ lớn cho CAR và cố gắng thực hiện chính sách châu Phi của mình khi cạnh tranh Trung Quốc và Nga. Điều này có lợi gì cho CAR?

Read here

Hoa Kỳ đang tìm cách rút quân khỏi Châu Phi

Thời báo New York đã xuất bản một bài báo vào ngày 24 tháng 12 năm 2019 với tiêu đề "Pentagon Eyes Africa Drawdown as First Step in Global Troop Shift" của Helene Cooper, Thomas Gibbons-Neff, Charlie Savage và Eric Schmitt.

Bộ trưởng Quốc phòng Mark Esper đang xem xét các đề xuất nhằm rút quân đội Mỹ ở châu Phi và có thể rút hoàn toàn khỏi Mali, Nigeria và Burkina Faso khi Lầu Năm Góc tập trung vào các mối quan ngại về an ninh do Trung Quốc và Nga. Hoa Kỳ có từ 6.000 đến 7.000 quân ở Châu Phi, chủ yếu ở vùng Sừng châu Phi và Tây Phi.

Read here